Thông tấn xã Việt Nam giới thiệu bài viết của tác giả Lệ Chi - Vọng Đức với nhan đề “Quân đội trung lập về chính trị: Đừng mơ hồ.”
Trong lịch sử nhân loại, Quân đội chưa bao giờ là một lực lượng xã hội tự lập, đương nhiên Quân đội cũng không phải là một nhánh quyền lực. Ở quốc gia nào cũng vậy, Quân đội luôn luôn gắn với lực lượng chính trị cầm quyền. Trong thời bình và trong chiến tranh chống xâm lược, chức năng của Quân đội, sứ mệnh của Quân đội là bảo vệ Tổ quốc (bao hàm cả bảo vệ nhân dân và chế độ xã hội hiện hữu), sự toàn vẹn lãnh thổ và thống nhất đất nước. Để có thể làm tròn được chức năng đó, Quân đội phải đặt dưới sự lãnh đạo của lực lượng cầm quyền nhằm bảo vệ chế độ, bảo vệ Nhà nước và do đó cũng chính là bảo vệ lực lượng cầm quyền.
Đối với dân tộc ta, Đảng Cộng sản Việt Nam chẳng những là người khai sinh mà còn là người rèn luyện, giáo dục Quân đội, là người đề ra đường lối quân sự cách mạng, thống lĩnh các lực lượng vũ trang. Trong các cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc của nhân dân ta, Bộ Chính trị, Trung ương Đảng không chỉ là người lãnh đạo, chỉ đạo phối hợp các mặt trận đấu tranh, quân sự, chính trị, ngoại giao mà còn là người chỉ đạo chiến lược, trực tiếp chỉ đạo Quân đội ta trong những cuộc tiến công, những chiến dịch lớn như Điện Biên Phủ, Tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân 1968; "Điện Biên Phủ trên không," Tổng tiến công và nổi dậy mùa Xuân năm 1975...
Trong các xã hội hiện đại, không có quốc gia nào không do một đảng chính trị lãnh đạo cầm quyền. Và không có Quân đội nào không gắn với đảng chính trị cầm quyền. Ở một số quốc gia, Quân đội còn tuyên thệ trung thành với người đứng đầu nhà nước (đương nhiên cũng là người đứng đầu đảng chính trị cầm quyền). Trong các cuộc khủng hoảng chính trị, xã hội, Quân đội luôn luôn là đối tượng của các lực lượng chính trị tranh thủ, lôi kéo nhằm biến Quân đội thành công cụ giành và giữ chính quyền. Ở nhiều quốc gia, khởi đầu của các cuộc đảo lộn xã hội là những cuộc binh biến. Nếu đi sâu nghiên cứu thì ở các quốc gia đó, trong hoặc đằng sau Quân đội, lực lượng làm đảo chính vẫn là những tổ chức chính trị, những đảng chính trị đang hoạt động... Tiếp đó là sự can thiệp của những lực lượng chính trị từ bên ngoài vì lý do "dân chủ," “nhân quyền” chẳng hạn, nhằm định hướng cuộc binh biến theo các giá trị mà người ta mong đợi. Đó là một mẫu kịch bản đảo lộn chính trị hoặc cách mạng trong các xã hội hiện đại.
Trong thời đại ngày nay, các quốc gia - dân tộc không chỉ đối diện với tình huống của những cuộc chiến tranh xâm lược bằng lực lượng vũ trang chớp nhoáng từ bên ngoài mà còn phải đối diện với những cuộc chiến tranh “không khói súng,” những cuộc chiến tranh tư tưởng chính trị và cả pháp lý. Đó là thủ đoạn “diễn biến hòa bình,” thúc đẩy “tự diễn biến,” “tự chuyển hóa” và chiến tranh kinh tế - giành giật “biên giới mềm” của các thế lực thù địch phản động, kể cả những đối tác chuyển hóa thành đối tượng đấu tranh. Đó là những cuộc chiến tranh không còn theo nghĩa đen mà nhằm thay đổi chế độ xã hội hoặc thay đổi êkíp lãnh đạo, cầm quyền vì lợi ích kinh tế, chiếm đoạt các nguồn tài nguyên thiên nhiên, đặc biệt là dầu lửa… Chính vì vậy mà trong các cuộc khủng hoảng xã hội, bạo loạn lật đổ ở các quốc gia ngày nay luôn có sự can thiệp của những lực lượng bên ngoài. Những lực lượng can thiệp này thường câu kết với những nhóm chính trị “tự diễn biến,” “tự chuyển hóa,” những tổ chức đối lập trong nước.
Ngày nay, chiến lược bảo vệ Tổ quốc không chỉ là xây dựng Quân đội tinh nhuệ, bảo đảm vũ khí, trang bị hiện đại mà còn phải có Bộ tham mưu kiên định về chính trị, tuyệt đối trung thành với dân tộc, có khả năng đánh giá đúng tình hình, phân tích tình huống, không sa vào cạm bẫy, các thủ đoạn chính trị, quân sự xảo quyệt của đối phương. Điều này càng nói lên rằng để bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ nhân dân ngày nay, Quân đội càng không thể nằm ngoài chính trị, không thể thoát ly sự lãnh đạo, chỉ đạo trực tiếp của Đảng.
Không phải ngẫu nhiên, Chủ tịch Hồ Chí Minh trong bài nói chuyện nhân kỷ niệm 20 năm Ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam đã nói: “Quân đội ta trung với Đảng, hiếu với dân, sẵn sàng chiến đấu hy sinh vì độc lập, tự do của Tổ quốc, vì chủ nghĩa xã hội. Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng”[1].
Cũng trong bài nói chuyện này, Người còn phân tích, sở dĩ Quân đội ta phải trung với Đảng, hiếu với dân là vì Quân đội ta “là một Quân đội nhân dân do Đảng ta xây dựng, Đảng ta lãnh đạo và giáo dục” (tr.345).
Đặt trong bối cảnh chính trị quốc tế và trong nước hiện nay, Điều 70 của Dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992 dựa trên nội dung chủ yếu câu nói của Chủ tịch Hồ Chí Minh trong bài nói chuyện trên: “Lực lượng vũ trang nhân dân phải tuyệt đối trung thành với Đảng Cộng sản Việt Nam, Tổ quốc và nhân dân, có nhiệm vụ bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, an ninh quốc gia và trật tự, an toàn xã hội; bảo vệ Đảng, Nhà nước, nhân dân, chế độ xã hội chủ nghĩa, cùng toàn dân xây dựng đất nước và thực hiện nghĩa vụ quốc tế” là phù hợp, hơn nữa là cần thiết.
Tất nhiên trong bối cảnh chính trị quốc tế, khu vực và trong nước hiện nay, nội hàm sự trung thành có nội dung xác thực hơn. Sự trung thành với Đảng lúc này không còn mang nội dung chung chung nữa mà là trung thành với Cương lĩnh, đường lối của Đảng, kiên định mục tiêu và con đường độc lập dân tộc gắn liền với Chủ nghĩa xã hội, thực hiện đường lối đối ngoại “độc lập tự chủ… giữ vững môi trường hòa bình, ổn định cho sự phát triển”[2]. Trung thành với Đảng trong lúc này còn có nghĩa Quân đội ủng hộ và kiên quyết đấu tranh chống tham nhũng, chống lợi ích nhóm.
Lợi dụng việc lấy ý kiến nhân dân góp ý vào Dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992, trên nhiều trang mạng hải ngoại, người ta đang tác động hướng chế độ ta sang chế độ “dân chủ đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập.” Thậm chí có kẻ còn nói thẳng ra rằng: Góp ý kiến không phải nhằm hoàn thiện văn bản mà là “một cơ hội” để tạo ra phong trào đấu tranh nhằm chuyển hóa từ một xã hội “độc tài đảng trị” sang chế độ "dân chủ,” “nhân quyền”... Trắng trợn hơn, có kẻ còn viết bài đặt câu hỏi với cán bộ, chiến sĩ Quân đội rằng: “Các anh còn ngủ đến bao giờ?”... Đây thực chất là một lời kêu gọi lực lượng vũ trang ta phản loạn.
Những ai có đôi chút kinh nghiệm chính trị hãy xem những ai, những tổ chức chính trị nào ở hải ngoại, cùng với các phương tiện thông tin nào, chẳng hạn như BBC, VOA, RFI … - mà mọi người có thể tiếp cận được, xem người ta đang cổ vũ cho việc xóa bỏ Điều 4 trong Hiến pháp… để trả lời câu hỏi: Vì sao người ta muốn đưa Điều 4, nội dung cơ bản Điều 70 ra ngoài Hiến pháp năm 1992 sửa đổi.
Cho dù xã hội ta còn nhiều vấn đề khiến cho cán bộ, đảng viên, nhân dân không hài lòng, thậm chí là bức xúc như tình trạng phân hóa giàu nghèo, tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức lối sống của một bộ phận cán bộ, đảng viên như Hội nghị Trung ương 4 của Đảng đã chỉ ra, nhưng nếu lấy đó để phủ nhận những vấn đề có tính quy luật trong chính trị, cho rằng: “Lực lượng vũ trang phải trung thành với Tổ quốc và nhân dân chứ không phải trung thành với bất kỳ tổ chức nào” hoặc “Quân đội là để bảo vệ nhân dân, bảo vệ Tổ quốc… không phải bảo vệ bất cứ một đảng phái nào” là hoàn toàn sai lầm về nhận thức… Về khách quan, điều đó, việc làm đó làm tổn hại đến lợi ích của đại đa số nhân dân, đến sứ mệnh bảo vệ Tổ quốc của Quân đội ta.
Không phủ nhận rằng, Tổ quốc, đồng bào là phần “cứng,” là cái tồn tại vĩnh hằng của một quốc gia, dân tộc. Nhưng thử hỏi trên thế giới ngày nay, có tổ quốc nào, có dân tộc nào không tồn tại trong những điều kiện lịch sử cụ thể? Nói Tổ quốc, nhân dân trừu tượng, chung chung, thoát ly khỏi hoàn cảnh lịch sử cụ thể là thiếu hụt những kiến thức sơ đẳng về xã hội. Trên thế giới ngày nay, không có tổ quốc nào, nhân dân nào không gắn liền với một chế độ xã hội, một nhà nước cụ thể với một lực lượng chính trị lãnh đạo, cầm quyền. Chính vì vậy, có thể khẳng định: Trên thế giới ngày nay không có Quân đội nào không đặt dưới sự lãnh đạo của đảng cầm quyền. Không ít quốc gia ngày nay Quân đội còn “tuyên thệ trung thành” với Tổng thống, Chủ tịch nước, cũng chính là với lãnh tụ của đảng cầm quyền. Quan điểm cho rằng Quân đội chỉ “phải trung thành với Tổ quốc,” không gắn với sự lãnh đạo của một đảng chính trị nào là mơ hồ, thoát ly thực tế, là xa lạ với lịch sử thế giới hiện đại và của chính lịch sử cách mạng Việt Nam.
Thiết tưởng quan điểm trên, nếu không phải là một sự ngây thơ về chính trị thì cũng là một sự ngụy biện, là sai lầm về khoa học và nguy hại về chính trị. Chưa bao giờ Quân đội trung lập về chính trị được thực tiễn xác nhận. Sự khác nhau chỉ là ở chỗ người ta có nói và viết ra điều đó công khai hay không mà thôi. Còn làm thế nào để có được một chế độ xã hội, một đảng cầm quyền, một nhà nước thực sự là của dân, do dân và vì dân lại là một chủ đề khác./.
[1]- Hồ Chí Minh tuyển tập, Nhà xuất bản Sự thật, Hà Nội-1980, tập II, tr.345.
[2] -Văn kiện Đại hội XI, Nhà xuất bản Chính trị Quốc gia, 2011, tr.46
Trong lịch sử nhân loại, Quân đội chưa bao giờ là một lực lượng xã hội tự lập, đương nhiên Quân đội cũng không phải là một nhánh quyền lực. Ở quốc gia nào cũng vậy, Quân đội luôn luôn gắn với lực lượng chính trị cầm quyền. Trong thời bình và trong chiến tranh chống xâm lược, chức năng của Quân đội, sứ mệnh của Quân đội là bảo vệ Tổ quốc (bao hàm cả bảo vệ nhân dân và chế độ xã hội hiện hữu), sự toàn vẹn lãnh thổ và thống nhất đất nước. Để có thể làm tròn được chức năng đó, Quân đội phải đặt dưới sự lãnh đạo của lực lượng cầm quyền nhằm bảo vệ chế độ, bảo vệ Nhà nước và do đó cũng chính là bảo vệ lực lượng cầm quyền.
Đối với dân tộc ta, Đảng Cộng sản Việt Nam chẳng những là người khai sinh mà còn là người rèn luyện, giáo dục Quân đội, là người đề ra đường lối quân sự cách mạng, thống lĩnh các lực lượng vũ trang. Trong các cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc của nhân dân ta, Bộ Chính trị, Trung ương Đảng không chỉ là người lãnh đạo, chỉ đạo phối hợp các mặt trận đấu tranh, quân sự, chính trị, ngoại giao mà còn là người chỉ đạo chiến lược, trực tiếp chỉ đạo Quân đội ta trong những cuộc tiến công, những chiến dịch lớn như Điện Biên Phủ, Tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân 1968; "Điện Biên Phủ trên không," Tổng tiến công và nổi dậy mùa Xuân năm 1975...
Trong các xã hội hiện đại, không có quốc gia nào không do một đảng chính trị lãnh đạo cầm quyền. Và không có Quân đội nào không gắn với đảng chính trị cầm quyền. Ở một số quốc gia, Quân đội còn tuyên thệ trung thành với người đứng đầu nhà nước (đương nhiên cũng là người đứng đầu đảng chính trị cầm quyền). Trong các cuộc khủng hoảng chính trị, xã hội, Quân đội luôn luôn là đối tượng của các lực lượng chính trị tranh thủ, lôi kéo nhằm biến Quân đội thành công cụ giành và giữ chính quyền. Ở nhiều quốc gia, khởi đầu của các cuộc đảo lộn xã hội là những cuộc binh biến. Nếu đi sâu nghiên cứu thì ở các quốc gia đó, trong hoặc đằng sau Quân đội, lực lượng làm đảo chính vẫn là những tổ chức chính trị, những đảng chính trị đang hoạt động... Tiếp đó là sự can thiệp của những lực lượng chính trị từ bên ngoài vì lý do "dân chủ," “nhân quyền” chẳng hạn, nhằm định hướng cuộc binh biến theo các giá trị mà người ta mong đợi. Đó là một mẫu kịch bản đảo lộn chính trị hoặc cách mạng trong các xã hội hiện đại.
Trong thời đại ngày nay, các quốc gia - dân tộc không chỉ đối diện với tình huống của những cuộc chiến tranh xâm lược bằng lực lượng vũ trang chớp nhoáng từ bên ngoài mà còn phải đối diện với những cuộc chiến tranh “không khói súng,” những cuộc chiến tranh tư tưởng chính trị và cả pháp lý. Đó là thủ đoạn “diễn biến hòa bình,” thúc đẩy “tự diễn biến,” “tự chuyển hóa” và chiến tranh kinh tế - giành giật “biên giới mềm” của các thế lực thù địch phản động, kể cả những đối tác chuyển hóa thành đối tượng đấu tranh. Đó là những cuộc chiến tranh không còn theo nghĩa đen mà nhằm thay đổi chế độ xã hội hoặc thay đổi êkíp lãnh đạo, cầm quyền vì lợi ích kinh tế, chiếm đoạt các nguồn tài nguyên thiên nhiên, đặc biệt là dầu lửa… Chính vì vậy mà trong các cuộc khủng hoảng xã hội, bạo loạn lật đổ ở các quốc gia ngày nay luôn có sự can thiệp của những lực lượng bên ngoài. Những lực lượng can thiệp này thường câu kết với những nhóm chính trị “tự diễn biến,” “tự chuyển hóa,” những tổ chức đối lập trong nước.
Ngày nay, chiến lược bảo vệ Tổ quốc không chỉ là xây dựng Quân đội tinh nhuệ, bảo đảm vũ khí, trang bị hiện đại mà còn phải có Bộ tham mưu kiên định về chính trị, tuyệt đối trung thành với dân tộc, có khả năng đánh giá đúng tình hình, phân tích tình huống, không sa vào cạm bẫy, các thủ đoạn chính trị, quân sự xảo quyệt của đối phương. Điều này càng nói lên rằng để bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ nhân dân ngày nay, Quân đội càng không thể nằm ngoài chính trị, không thể thoát ly sự lãnh đạo, chỉ đạo trực tiếp của Đảng.
Không phải ngẫu nhiên, Chủ tịch Hồ Chí Minh trong bài nói chuyện nhân kỷ niệm 20 năm Ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam đã nói: “Quân đội ta trung với Đảng, hiếu với dân, sẵn sàng chiến đấu hy sinh vì độc lập, tự do của Tổ quốc, vì chủ nghĩa xã hội. Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng”[1].
Cũng trong bài nói chuyện này, Người còn phân tích, sở dĩ Quân đội ta phải trung với Đảng, hiếu với dân là vì Quân đội ta “là một Quân đội nhân dân do Đảng ta xây dựng, Đảng ta lãnh đạo và giáo dục” (tr.345).
Đặt trong bối cảnh chính trị quốc tế và trong nước hiện nay, Điều 70 của Dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992 dựa trên nội dung chủ yếu câu nói của Chủ tịch Hồ Chí Minh trong bài nói chuyện trên: “Lực lượng vũ trang nhân dân phải tuyệt đối trung thành với Đảng Cộng sản Việt Nam, Tổ quốc và nhân dân, có nhiệm vụ bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, an ninh quốc gia và trật tự, an toàn xã hội; bảo vệ Đảng, Nhà nước, nhân dân, chế độ xã hội chủ nghĩa, cùng toàn dân xây dựng đất nước và thực hiện nghĩa vụ quốc tế” là phù hợp, hơn nữa là cần thiết.
Tất nhiên trong bối cảnh chính trị quốc tế, khu vực và trong nước hiện nay, nội hàm sự trung thành có nội dung xác thực hơn. Sự trung thành với Đảng lúc này không còn mang nội dung chung chung nữa mà là trung thành với Cương lĩnh, đường lối của Đảng, kiên định mục tiêu và con đường độc lập dân tộc gắn liền với Chủ nghĩa xã hội, thực hiện đường lối đối ngoại “độc lập tự chủ… giữ vững môi trường hòa bình, ổn định cho sự phát triển”[2]. Trung thành với Đảng trong lúc này còn có nghĩa Quân đội ủng hộ và kiên quyết đấu tranh chống tham nhũng, chống lợi ích nhóm.
Lợi dụng việc lấy ý kiến nhân dân góp ý vào Dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992, trên nhiều trang mạng hải ngoại, người ta đang tác động hướng chế độ ta sang chế độ “dân chủ đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập.” Thậm chí có kẻ còn nói thẳng ra rằng: Góp ý kiến không phải nhằm hoàn thiện văn bản mà là “một cơ hội” để tạo ra phong trào đấu tranh nhằm chuyển hóa từ một xã hội “độc tài đảng trị” sang chế độ "dân chủ,” “nhân quyền”... Trắng trợn hơn, có kẻ còn viết bài đặt câu hỏi với cán bộ, chiến sĩ Quân đội rằng: “Các anh còn ngủ đến bao giờ?”... Đây thực chất là một lời kêu gọi lực lượng vũ trang ta phản loạn.
Những ai có đôi chút kinh nghiệm chính trị hãy xem những ai, những tổ chức chính trị nào ở hải ngoại, cùng với các phương tiện thông tin nào, chẳng hạn như BBC, VOA, RFI … - mà mọi người có thể tiếp cận được, xem người ta đang cổ vũ cho việc xóa bỏ Điều 4 trong Hiến pháp… để trả lời câu hỏi: Vì sao người ta muốn đưa Điều 4, nội dung cơ bản Điều 70 ra ngoài Hiến pháp năm 1992 sửa đổi.
Cho dù xã hội ta còn nhiều vấn đề khiến cho cán bộ, đảng viên, nhân dân không hài lòng, thậm chí là bức xúc như tình trạng phân hóa giàu nghèo, tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức lối sống của một bộ phận cán bộ, đảng viên như Hội nghị Trung ương 4 của Đảng đã chỉ ra, nhưng nếu lấy đó để phủ nhận những vấn đề có tính quy luật trong chính trị, cho rằng: “Lực lượng vũ trang phải trung thành với Tổ quốc và nhân dân chứ không phải trung thành với bất kỳ tổ chức nào” hoặc “Quân đội là để bảo vệ nhân dân, bảo vệ Tổ quốc… không phải bảo vệ bất cứ một đảng phái nào” là hoàn toàn sai lầm về nhận thức… Về khách quan, điều đó, việc làm đó làm tổn hại đến lợi ích của đại đa số nhân dân, đến sứ mệnh bảo vệ Tổ quốc của Quân đội ta.
Không phủ nhận rằng, Tổ quốc, đồng bào là phần “cứng,” là cái tồn tại vĩnh hằng của một quốc gia, dân tộc. Nhưng thử hỏi trên thế giới ngày nay, có tổ quốc nào, có dân tộc nào không tồn tại trong những điều kiện lịch sử cụ thể? Nói Tổ quốc, nhân dân trừu tượng, chung chung, thoát ly khỏi hoàn cảnh lịch sử cụ thể là thiếu hụt những kiến thức sơ đẳng về xã hội. Trên thế giới ngày nay, không có tổ quốc nào, nhân dân nào không gắn liền với một chế độ xã hội, một nhà nước cụ thể với một lực lượng chính trị lãnh đạo, cầm quyền. Chính vì vậy, có thể khẳng định: Trên thế giới ngày nay không có Quân đội nào không đặt dưới sự lãnh đạo của đảng cầm quyền. Không ít quốc gia ngày nay Quân đội còn “tuyên thệ trung thành” với Tổng thống, Chủ tịch nước, cũng chính là với lãnh tụ của đảng cầm quyền. Quan điểm cho rằng Quân đội chỉ “phải trung thành với Tổ quốc,” không gắn với sự lãnh đạo của một đảng chính trị nào là mơ hồ, thoát ly thực tế, là xa lạ với lịch sử thế giới hiện đại và của chính lịch sử cách mạng Việt Nam.
Thiết tưởng quan điểm trên, nếu không phải là một sự ngây thơ về chính trị thì cũng là một sự ngụy biện, là sai lầm về khoa học và nguy hại về chính trị. Chưa bao giờ Quân đội trung lập về chính trị được thực tiễn xác nhận. Sự khác nhau chỉ là ở chỗ người ta có nói và viết ra điều đó công khai hay không mà thôi. Còn làm thế nào để có được một chế độ xã hội, một đảng cầm quyền, một nhà nước thực sự là của dân, do dân và vì dân lại là một chủ đề khác./.
[1]- Hồ Chí Minh tuyển tập, Nhà xuất bản Sự thật, Hà Nội-1980, tập II, tr.345.
[2] -Văn kiện Đại hội XI, Nhà xuất bản Chính trị Quốc gia, 2011, tr.46
(TTXVN)